Miền nam
VĂN PHÒNG TIỀN GIANG
VĂN PHÒNG LONG AN
VĂN PHÒNG BẠC LIÊU
VĂN PHÒNG ĐỒNG THÁP - XÉT NGHIỆM ADN ĐỒNG THÁP
VĂN PHÒNG TRÀ VINH
VĂN PHÒNG AN GIANG
VĂN PHÒNG BẾN TRE
VĂN PHÒNG SÓC TRĂNG
VĂN PHÒNG CÀ MAU
VĂN PHÒNG HẬU GIANG
VĂN PHÒNG KIÊN GIANG
VĂN PHÒNG VĨNH LONG
VĂN PHÒNG CẦN THƠ

Miền trung

VĂN PHÒNG HÀ TĨNH
VĂN PHÒNG QUẢNG TRỊ
VĂN PHÒNG BÌNH THUẬN
VĂN PHÒNG NINH THUẬN
VĂN PHÒNG QUẢNG BÌNH
VĂN PHÒNG THANH HÓA
VĂN PHÒNG NGHỆ AN
VĂN PHÒNG HUẾ - Xét Nghiệm ADN Ở Huế
VĂN PHÒNG PHÚ YÊN
VĂN PHÒNG BÌNH ĐỊNH
VĂN PHÒNG QUẢNG NGÃI
VĂN PHÒNG QUẢNG NAM
VĂN PHÒNG KHÁNH HÒA
VĂN PHÒNG ĐÀ NẴNG

Miền bắc

VĂN PHÒNG HÀ NỘI

Miền đông Kv.Tphcm

VĂN PHÒNG ĐỒNG NAI
VĂN PHÒNG BÌNH PHƯỚC
VĂN PHÒNG BÌNH DƯƠNG
VĂN PHÒNG TÂY NINH
VĂN PHÒNG VŨNG TÀU
VĂN PHÒNG THỦ ĐỨC
VĂN PHÒNG QUẬN GÒ VẤP
VĂN PHÒNG QUẬN 5
VĂN PHÒNG QUẬN 11
VĂN PHÒNG BÌNH THẠNH
VĂN PHÒNG QUẬN 3

Tây nguyên

VĂN PHÒNG ĐẮK NÔNG
VĂN PHÒNG LÂM ĐỒNG
VĂN PHÒNG ĐẮK LẮK
VĂN PHÒNG GIA LAI
Xét Nghiệm ADN Ở KON TUM
Trang chủ - Tin tức - Những câu chuyện nhói lòng quanh phòng xét nghiệm ADN

Những câu chuyện nhói lòng quanh phòng xét nghiệm ADN

Với hơn 08 năm kinh nghiệm chuyên sâu
Đã có 10.000+ khách hàng tin tưởng sử dụng dịch vụ

Câu chuyện nhói lòng quanh phòng xét nghiệm ADN

Từ một sinh viên non nớt sự đời, cô đã bươn chải cuộc sống, làm nhiều công việc để có thể mang lại những điều tốt đẹp nhất cho đứa con nuôi “từ trên trời rơi xuống”.

Tôi gắn bó, làm việc ở Trung tâm phân tích ADN suốt 10 năm qua. Trong suốt thời gian làm việc tại đây, chứng kiến nhiều niềm vui, nỗi buồn và không ít những bi kịch ngang trái của những khách hàng mình đã gặp, lần nào tôi cũng suy nghĩ về họ khá lâu. Họ thường chia sẻ với tôi những tâm sự đầy khúc mắc trước, trong và sau khi đến làm việc. Nhưng không ai trong số họ biết rằng, ngay cả chính tôi cũng có tới 3 câu chuyện khó tin và đau đớn liên quan đến xét nghiệm ADN…

Câu chuyện thứ 12:

Số phận buồn tủi của cô gái nuôi “con nhặt”

Thấm thoắt đã 13 năm kể từ ngày tôi có được cô con gái lớn của mình. Ngày đó, tôi còn là cô sinh viên năm thứ nhất Trường cao đẳng Sư phạm tỉnh. Một lần về quê nghỉ cuối tuần, khi bắt xe lên trường vào chiều chủ nhật, tôi ngồi cạnh một người phụ nữ có con nhỏ. Tiết trời mùa đông khá lạnh, gió lùa qua cửa kính vào trong xe khiến các hành khách ngồi co cụm lại với nhau mong tìm được chút hơi ấm. Tôi chủ động nhường chỗ cho chị ngồi vào phía trong, chị lí nhí cảm ơn rồi bế con chuyển sang chiếc ghế của tôi. Suốt quãng đường dài, người mẹ bịt khẩu trang gần kín mặt, nên những lúc trò chuyện với tôi, giọng chị trở nên rất khó nghe, có lúc tôi phải hỏi lại mấy lần mới hiểu được nội dung.

Chị cho biết là sinh con được 2 tháng thì vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn, anh chồng có bồ bên ngoài, không có trách nhiệm gì với vợ con, đã vậy cứ về đến nhà là tìm cách gây gổ, chửi bới chị. Không chịu nổi cảnh bị hành hạ tinh thần đó, chị quyết định viết đơn li hôn để lại và lựa lúc chồng không có nhà đã bế con bỏ đi. Chị đang tính về nhà mẹ đẻ tá túc ít lâu rồi sẽ tìm công việc phù hợp để kiếm sống nuôi con. Nghe chuyện, tôi rất thương chị, chỉ biết nói mấy lời an ủi ngây ngô. Xe chạy được nửa quãng đường thì dừng lại trước một trạm nghỉ cho hành khách xuống uống nước, mua quà bánh, hoặc đi vệ sinh. Chị nhờ tôi bế hộ con một lát để xuống mua chai nước.

Khi các hành khách lục tục kéo nhau trở lại chỗ ngồi, anh tài xế chuẩn bị nổ máy mà vẫn chưa thấy mẹ đứa bé lên xe, tôi vội vã bảo anh chờ thêm một chút, chắc chị ấy sắp lên. Nhưng nửa tiếng, rồi một tiếng đồng hồ trôi qua, người phụ nữ ấy vẫn bặt tăm. Đứa bé thức giấc, ọ ẹ khóc đòi mẹ, khiến lòng tôi nóng như lửa đốt, không biết chị gặp chuyện gì mà đi lâu thế. Thêm nửa tiếng nữa trôi qua, anh tài xế hỏi tôi có nhớ mặt mẹ đứa bé không để xuống xe đi tìm. Lúc này tôi mới nhớ ra là mình không hề nhìn rõ mặt chị, ngay cả tiếng nói còn không nghe rõ. Mấy người phụ nữ lớn tuổi ồ lên, theo kinh nghiệm của các bà, hẳn người phụ nữ kia đã rắp tâm bỏ lại đứa trẻ này cho tôi. Nghe vậy, tôi hoảng hốt kêu lên: “Ôi các bác ơi, cháu biết làm thế nào bây giờ?” rồi bật khóc hu hu.

Đứa bé trên tay tôi cũng bắt đầu khóc váng lên. Một bác ngồi ghế bên cạnh bảo tôi thử xem trong túi có giấy tờ gì không. Tôi lật những chiếc áo len, tã lót, thấy có một tờ giấy gấp tư, mở ra chỉ vỏn vẹn mấy dòng: “Tên cháu là Linh. Tôi không còn khả năng nuôi con, xin gửi cho người có tấm lòng nhân hậu. Xin hãy thương xót cháu. Cả kiếp này tôi xin đội ơn người đã cưu mang con tôi”. Sau một hồi bàn luận, tất cả hành khách trên xe thống nhất là tài xế cứ cho xe chạy tiếp, còn đứa bé thì tôi mang về trường rồi làm thủ tục gửi nó vào một trại trẻ mồ côi hoặc trung tâm bảo trợ xã hội nào đó.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi thất thểu mang đứa trẻ về kí túc xá sinh viên trước sự ngỡ ngàng của các bạn cùng phòng. Suốt cả đêm hôm đó, 12 cô sinh viên thay nhau thức để trông một đứa trẻ sơ sinh. Sáng hôm sau tôi lên báo cáo cô giáo chủ nhiệm và Ban giám hiệu nhà trường, các thầy cô họp bàn rồi đưa ra phương án gửi đứa bé vào trại trẻ mồ côi gần đó. Tôi về phòng thu xếp đồ đạc để đưa bé vào trại trẻ, đi được nửa đường, tự dưng lòng dạ tôi cồn cào không yên. Tôi có cảm giác mình không thể xa đứa bé này được, nếu gửi vào trại, không biết rồi số phận bé sẽ ra sao? Liệu có được một gia đình tử tế nào đó nhận làm con nuôi hay sẽ lớn lên trong cảnh côi cút tội nghiệp? Tôi liều lĩnh tự đưa ra quyết định sẽ mang bé quay về và… nuôi nó.

Những câu chuyện nhói lòng quanh phòng xét nghiệm ADN

Xót thương đứa bé, tôi đã làm tất cả để chăm sóc nó như một người mẹ thực thụ. (Ảnh minh họa)

Hành trình làm “mẹ” khi mới tròn 20 tuổi của tôi thật gian nan. Đang là sinh viên, tôi không có nguồn thu nhập nào ngoài khoản viện trợ hàng tháng trích từ tiền lương giáo viên của mẹ gửi lên, nay lại nuôi cả một đứa trẻ. Tôi xoay xở đủ cách để làm thêm ngoài giờ học. Không có việc gì tôi nề hà, từ cắt dán phông màn đám cưới, hội nghị, trang trí xe hoa đón dâu, làm hoa lụa bán vào những dịp lễ tết, cho đến đi làm gia sư cho các gia đình khá giả… miễn là có tiền mua sữa cho bé. Các bạn ở cùng phòng cũng rất thông cảm, họ giúp tôi trông “con” những lúc tôi lên lớp hoặc ra ngoài đi làm thêm. Mẹ tôi dù rất thương con nhưng cũng không có cách nào giúp đỡ thêm được, vì đồng lương eo hẹp lại phải lo cho cả gia đình.

Cứ tất bật như thế suốt hai năm trời, tôi không dám xin thêm tiền của mẹ, chỉ mong mẹ hiểu và cho phép tôi nuôi đứa bé bằng công sức lao động của mình. Đến năm học cuối cùng, tôi may mắn kiếm được một công việc ổn định, mang lại thu nhập cao hơn nhưng cũng chịu áp lực tâm lí hơn nhiều, đó là việc chăm sóc một ông già bị bệnh nặng, ốm nằm liệt giường đã nhiều năm. Các con ông đều giàu có nhưng không ai muốn tự tay chăm sóc một ông bố bệnh tật, chỉ ăn uống, bài tiết tại chỗ, vì thế họ sẵn sàng trả thù lao cho tôi một khoản kha khá. Vì cuộc sống của bé Linh, tôi đã chấp nhận làm công việc này cho đến ngày thi tốt nghiệp ra trường.h Khi tạm biệt ông già bện tật đó, tôi cũng phải cố gạt nước mắt quay đi, không dám nhìn lâu vào đôi mắt già nua đang chảy ròng ròng những giọt nước mắt mờ đục…

Ra trường, tôi xin được dạy hợp đồng ở trường cấp hai gần nhà. Đúng lúc đó, chương trình “Người xây tổ ấm” của Đài truyền hình đến gặp và làm một phóng sự về cuộc sống của “mẹ con” tôi. Ít lâu sau, một người đàn ông giàu có tìm đến làm quen và nhanh chóng ngỏ ý muốn cưới tôi làm vợ. Anh nói rất cảm phục tấm lòng và nghị lực của tôi, rằng gia đình, dòng họ của anh cần một người phụ nữ nhân hậu như vậy vì xưa nay ông bà ta luôn quan niệm “phúc đức tại mẫu”. Nếu tôi đồng ý làm vợ anh thì đó là hồng phúc lớn của gia đình anh. Trước tấm thịnh tình đó, tôi không suy nghĩ nhiều mà gật đầu chấp thuận làm đám cưới.

Năm đầu tiên của cuộc hôn nhân trôi qua trong hạnh phúc ngập tràn. Chồng tôi thương yêu bé Linh không khác gì con đẻ, anh đề nghị tôi làm thủ tục khai sinh đổi họ cho bé sang họ của mình. Anh thuyết phục tôi bỏ nghề dạy học, về cùng anh quản lí công ty. Có lẽ vì vợ chồng hợp tuổi nên công việc buôn bán bất động sản và vật liệu xây dựng của anh ngày càng phát đạt, tiền lãi tháng sau luôn cao hơn tháng trước nhiều lần. Anh không phải là người hẹp hòi nên trợ giúp bên nhà tôi về kinh tế rất hào phóng, mẹ và các em tôi luôn ca ngợi chàng rể quý hết lời.

Thế nhưng cuộc sống êm ấm không kéo dài được lâu, bắt đầu từ khi mẹ chồng và chị chồng tôi có những lời bóng gió về bé Linh, họ nghi ngờ bé không phải là “con nuôi” của tôi mà chính là con đẻ. Rồi họ nói thẳng vào mặt tôi rằng: “Cô chơi bời cho lắm vào, để đến nỗi có con lại còn dựng lên cái màn kịch nhận con nuôi cho thê thảm. Cô cũng cao mưu thật, lừa được cả đài truyền hình về làm phóng sự như thật…”. Chồng tôi cũng nao núng trước những lập luận của mẹ và chị, không còn mặn nồng với tôi và tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt với bé Linh. Không khí trong gia đình từ lúc nào đã trở nên u ám, ngột ngạt bởi những nghi kị.

Không chịu nổi thái độ và những lời nói xúc xiểm của gia đình chồng, tôi quyết định đưa đứa con nuôi tròn 4 tuổi đi làm xét nghiệm ADN. Thời điểm đó xét nghiệm ADN bao nhiêu tiền bạn biết không? một ca xét nghiệm phải trả chi phí lên tới 24 triệu đồng và thời gian đợi kết quả là một tuần. Gom góp hết tiền dành dụm được, tôi đưa con lên Trung tâm xét nghiệm ADN, nơi tôi làm việc bây giờ, với sự “hộ tống” của đầy đủ các thành viên trong gia đình chồng.

Ngày trả kết quả, bố mẹ, các anh chị em của chồng tôi đều có mặt tại Trung tâm, họ truyền tay nhau tờ kết quả để nhìn rõ kết luận là bé Linh không phải con đẻ của tôi. Nỗi oan được giải tỏa, nhưng tình cảm của tôi dành cho họ dường như đã cạn đến đáy khi hiểu ra một điều: họ muốn ép tôi li hôn với chồng để anh ấy có thể kết hôn với con gái của một đối tác làm ăn có công ty rất lớn ở nước ngoài.

Tôi hỏi thẳng chồng có muốn tiếp tục chung sống nữa không, anh ấy không dám trả lời thẳng mà chỉ cúi đầu lí nhí: “Tất cả là tùy sự sắp xếp của gia đình anh”. Vậy là đã rõ, cho dù có kết quả khẳng định bé Linh không phải con tôi thì anh vẫn phải tuân thủ sự tính toán thực dụng của mẹ và chị mình.

Ngay sáng hôm sau tôi để lá đơn ly hôn kí sẵn trên bàn và lặng lẽ bế con ra đi. Cuộc sống làm mẹ đơn thân của tôi trở lại y như những ngày đầu tay trắng nuôi con…

DNA Testings sưu tầm

Quý khách hàng có nhu cầu vui lòng liên hệ với chúng tôi

Chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ Quý khách trên toàn quốc!

————————

Thông tin liên hệ

CÔNG TY TNHH MTV TM VÀ DV DNA TESTINGS

Địa chỉ tại TP. HCM
– Tầng 8, Tòa nhà LOYAL 151 Võ Thị Sáu, P 6, Q 3.
– Số 11 Đường 49, Khu phố 6, Phường Hiệp Bình Chánh, Quận Thủ Đức.

Địa chỉ tại Hà Nội
– Số 22 LK 11B Khu Đô thị Mỗ Lao, Hà Đông.

Hotline: 0906 87 97 00        
Điện thoại: (028) 3 520 87 67 – Fax: (08) 3 520 87 68
Email: trungtamadn.vn@gmail.com – Skype: huynhvanphuc15032015 
Website: trungtamadn.com

Chia sẻ ngay

Tư vấn chuyên môn - Tham vấn y khoa

Bác sĩ chuyên khoa:
HỒ KIM CHÂU

Theo dõi bác sĩ
Hồ Kim Châu trên:

Bài viết liên quan
mo-rong-xet-nghiem-nipt
Thông Báo: Xét nghiệm NIPT – PRECARE mở rộng thêm phạm vi xét nghiệm mới giá không đổi
Với mong muốn mang đến những sự lựa chọn tốt hơn nữa cho thai phụ đồng thời hỗ trợ tốt nhất cho Quý đối...
khai-truong-van-phong-282-chu-van-an-1
Tưng bừng khai trương văn phòng DNA TESTINGS tại 282 Chu Văn An Bình Thạnh
Thứ 7 ngày 08/06/2024, Trung tâm xét nghiệm ADN – DNA TESTINGS đã tổ chức buổi lễ khai trương văn phòng...
dna-testings-hoi-nghi-viet-phap-2024-2
DNA TESTINGS đồng hành cùng Hội Nghị Sản Phụ Khoa Việt – Pháp – Châu Á Thái Bình Dương 2024 với vai trò nhà tài trợ chương trình
Vào ngày 09-10/05/2024 tại trung tâm Hội nghị Riverside Palace TP. HCM đã diễn ra Hội Nghị Sản Phụ Khoa...

ĐĂNG KÝ DỊCH VỤ

Cảm ơn Quý khách đã tin tưởng sử dụng dịch vụ của
 DNA TESTINGS, Quý khách vui lòng điền thông tin bên dưới để được hỗ trợ, tư vấn một cách tốt nhất!